Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

Thiên đường... là anh!


Anh! Có con sóng nào không xô vào bờ, có ngọn lửa nào không tắt, có tình yêu  nào mãi không phai? Chắc do lòng ta nguội  lạnh chứ sao lại trách Người vô tình phải không anh?
Cuộc sống luôn là một chuỗi dài của nụ cười và nước mắt, đắng cay thì nhiều chứ hạnh phúc được bao nhiêu? Nếu là vậy sao ta cứ oán số phận mà không trách mình đã quá tham lam để hạnh phúc tuột mất tầm tay rồi mới nghĩ đến:"giá như ta...".Anh! Em cũng biết thế nhưng sao lòng em vẫn hoài nghi, sợ hãi...vẫn còn những nút thắt..., và có khi nào lại lạc lối một lần nữa không anh? Đừng vội cho rằng em mang trái tim ích kỷ... mà vì em đã đặt nhầm chỗ một lần...

                Hì, chúng ta yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Cũng đã hơn 4 tháng rồi đấy, thời gian không dài nhưng đủ để em nhận ra em yêu anh nhường nào! Em yêu anh không ồn ào, cháy bỏng, không làm anh say chếnh choáng men tình hay cháy bùng trong dục vọng, em cũng không thể cho anh một trái tim trinh nguyên thời con gái, em chỉ biết yêu anh và giành sự diu dàng ấm áp quan tâm anh bằng tất cả yêu thương còn sót lại. Nhưng như thế không có nghĩa em dễ dàng buông tay anh ra đâu! Tình yêu ấy đến quá bất ngờ, nhanh đến nỗi em không kịp thở nhưng em rất hạnh phúc và thấy mình vẫn may mắn nhiều lắm, may mắn được gặp và được anh yêu. Cũng chính vì thế mà mỗi lần em nghĩ về anh, về cuộc sống em thấy tim mình vẫn còn đau lắm. Em biết như thế thật không đáng, thật xin lỗi anh nhưng nỗi đau nào chịu lắng...

                 Những lỗi lấm đã qua dù là em không cố ý, anh đã vị tha nhưng làm sao em quên được...? Đã bao lần em tự trách mình, nước mắt vấn chảy dài từng đêm, có nhiều đêm em không ngủ được âm thầm nấc nghẹn ngào, em tự chế nhạo bản thân mình, tự hành hạ cho tim đau nhói cho đến lúc mệt lả rồi ngủ thiếp đi. Nụ cười ấy đã không còn như trước, đã không còn hiền lành, trong sáng... cười như một thói quen, cười xã giao, cười gượng gạo, cười trêu ngư và đôi lúc cười trên nỗi đau của người khác để thấy tim em vẫn đau lắm, vẫn còn căm hận lắm. Em trở nên bất cần đời hơn, hay nổi giận, không còn kiên trì nữa. Những câu nói vô tình là chất xúc tác để em nếm từng vị đắng cay, xót xa  của thói đời, em phân lập hàng rào với chúng bạn và em càng thu mình lại trong vỏ bọc của một con người mạnh mẽ, ngây thơ... Thời gian trôi qua, em an tâm hơn trong vỏ bọc ấy, học cách chấp nhận bản thân và bắng lòng với những gì mình có, em vui cười vì điều đó. 

                Rồi ngày anh đến em như chú chim non  lạc lối tìm thấy đường về, anh không chói lòa để em phải ngắm nhìn, anh không nổi bật để em ngưỡng mộ, anh không quá lạnh lùng để em quên lãng ... Anh đủ ấm áp, dịu dàng cho em tin cậy yêu thương. Tình yêu đó thật tuyệt vời biết bao! Sự xa cách không làm em buồn phiền hay thấy bất hạnh, xa cách để em thấy tình yêu trong em sống dậy, nhấm nháp nỗi nhớ mới biết vị ngọt ngào... Rồi dần dần em có sở thích nằm  lắng nghe từng nhịp đập con tim, từng nhịp đập mạnh mẽ, sâu lắng, khắc khoải...như  đang xướng lên bản nhạc tình yêu với những nốt thăng trầm miên man, anh có nghe không bản tình ca ấy? Cuộc sống bộn bề, hãy giành cho em một phút, một phút thôi để ôm em, cho em và cho anh  bình yên để biết ta còn thuộc về nhau, yêu thương quay về! Sẽ không có gì là hoàn hảo, sẽ vẫn còn những cung giận hờn oán trách và  lỗi nhịp nhau trong một phút đam mê, xin đừng ngại ngùng hãy quay lại nhìn nhau để sửa lỗi kia về cùng một nhịp. Hãy để yêu thương đong đầy, anh mãi là nơi em muốn dừng lại... Cần lắm  một bờ vai khi  mỏi, một vòng tay ấm khi  buồn, một trái tim biết vỗ về yêu thương...  Em thuộc từng ánh mắt, từng nụ cười, từng cử chỉ thân quen... để anh luôn bên cạnh em, trong tâm trí em dù anh không chung lối... Em luôn cười nhớ anh khi đi trên con đường chúng ta từng qua... mặc kệ người ta nhìn, cười một mình chắc ngố lắm anh nhỉ? Nhưng em chẳng quan tâm ai nói gì, em còn cho người ta ngốc nữa thì có, cuộc sống đẹp thế nhỉ?...

                 Chúng ta thuộc về nhau như thế và cứ mãi mãi như vậy anh nhé! Cuộc sống ồn ào, vội vã, sẽ có nhiều vấp ngã, chông gai...anh ơi  chầm chậm thôi nhé, cho em rộn rã tiếng cười, anh ơi hãy dừng một bước đợi em và nắm lấy tay em, đường sẽ ngắn, tình thêm  nồng, con tim không còn cô đơn. Cái hạnh phúc đơn sơ đó có thể với mọi người không là gì nhưng với em là tất cả, đi suốt cuộc đời  có mấy ai tìm được thiên đường hạnh phúc? Nhưng anh biết  không, em có thể mỉm cười nhiều hơn và với em thiên đường là... anh đó!