Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

MỘT CHIIỀU MƯA…



Người ta thường nói “xa mặt cách lòng”, có thật thế không anh?

Người ta thường nói “xa mặt cách lòng”, có thật thế không anh? Chiều nay cơn mưa từ đâu kéo về, em thích mưa, anh cũng thế. Nhớ quá những lúc anh chở em dưới cơn mưa lạnh, vòng từ sau ôm anh lòng chợt thấy ấm áp lạ lùng. Cơn mưa chiều nay cũng thế, nhưng trái tim em bỗng run lên vì lạnh hay là vì một nỗi nhớ không tên.
Em sợ lắm cảm giác đơn côi ấy. Giữa dòng người ồn ào xa lạ, em thấy mình bỗng lạc lõng chông chênh. Anh biết gì không anh… giờ đây em ước… ước gì giữa những ngón tay em là bàn tay anh, ước gì giọng nói anh kề bên “lạnh không em, trời mưa to thế?”, ước gì một vòng tay gầy ôm trọn lấy vai em… Nhưng ước ao cũng chỉ là ao ước, giờ anh đang ở phương trời xa có thấy mưa không, mưa trong mắt em… Em tự cho rằng mình cứng rắn lắm, sẽ không đa sầu đa cảm vào một buổi chiều. Nỗi nhớ anh cồn cào da diết em thấy nước mắt mình hòa lẫn trong mưa. Có lẽ vì em yêu anh nên trở nên yếu đuối, sợ lắm dây tơ hồng monh manh. Đến bao giờ anh về bên em , sẽ không còn xa cách để biến nỗi nhớ thành tình yêu. Để em có anh vào mỗi buổi chiều, để tiếng cười rộn rã dưới cơn mưa, để mỗi bước chân em có anh bên cạnh… giữa dòng đời ồn ào tấp nập có chúng ta yêu nhau.
Anh à, em sẽ lấy đợi chờ làm hạnh phúc, chờ đến một ngày không còn xa cách, anh về ôm trọn em trong tay. Anh ơi! Vì thế nhớ giùm em “xa mặt đừng có cách lòng”, mặc kệ người ta nói em khờ dại, cũng chỉ vì em yêu anh. Anh cũng nhớ đấy, yêu em bằng tình yêu như đã hứa để em thêm dũng khí chờ anh về. Cảm ơn cơn mưa chiều, mưa nhé! Mưa có đến bên anh xin hãy nhắn giùm: chuột nhớ mèo nhiều lắm! 


2 nhận xét :